Quy mô sự giúp đỡ y bác sĩ của Cộng đồng Việt Nam trong thời kỳ đại dịch 2020 gây ra sự thán phục và biết ơn. Điều đó xuất phát từ sự cảm nhận của họ là thành viên của đất nước Ba-lan, đồng thời có nguồn gốc sâu đậm trong nền văn hoá giáo dục phải giúp đỡ người khác và hàm ơn những gì họ đã nhận được khi chính bản thân họ cần trợ giúp.
Người Việt
bằng cách có tổ chức và từ những hoạt động cá nhân
đã hỗ trợ người dân Ba-lan trong thời kỳ đại dịch
COVID-19 trong năm 2020. Thời gian, phạm vi trợ giúp và chỉ
riêng quy mô của nó cũng lớn đến mức mà thường
xuyên gây sự ngưỡng mộ và biết ơn không chỉ của
những người được giúp đỡ. Đồng thời cũng nảy
sinh câu hỏi về lý do họ hỗ trợ. Nhưng trước khi nói
tới cụ thể và thử giải thích hiện tượng này, tôi
muốn nhấn mạnh rằng ở đây tôi không nói đến sự giúp
đỡ của các thành viên cộng đồng ở Ba-lan dành cho
đồng bào của mình ở Việt Nam ngay sau khi phải cô
lập điểm dịch bệnh đầu tiên phát sinh sang các nước
láng giềng từ Trung Quốc.
Điều đó đã xảy ra hai
tháng trước khi ở Ba-lan xuất hiện chính thức người
nhiễm đầu tiên. Tôi cũng bỏ qua những sự chuẩn bị
và hoạt động mang tính bảo đảm an toàn cho các thành
viên của cộng đồng được tiến hành từ cuối tháng
một, các thực hiện theo đúng quy định của Bộ y tế
Balan cùng các định hướng cần thiết cho cộng đồng
trong cả năm.
SỰ HỖ TRỢ CỦA NGƯỜI VIỆT LÀ SỰ
BỘT PHÁT MỘT LẦN?
Sự giúp đỡ người dân Ba-lan
được hình thành như thế nào trong thời kỳ đại dịch?
Tại Vác-sa-va lúc đầu là những sáng kiến của các
cá nhân mà trước đó họ đã thường xuyên có các hoạt
động từ thiện dành cho những người được coi là
“ngoài lề” xã hội Ba-lan. Từ năm 2017 chủ quán
Pitaya, chị Đặng Thị Vân (Liliana Dang) cùng chú là ông
Hoàng Thế Diễm (FB:Không Có Sách) đã tặng nhiều suất
ăn nóng cho người vô gia cư sống quanh Nhà ga Trung tâm ở
thủ đô trong khuôn khổ các hoạt động của Quỹ Hãy
Tặng Nước Chè. Chị là người đầu tiên có sáng kiến
kết hợp trợ giúp ngành y vào ngày 14-03-2020, ngay sau
khi Ba-lan tuyên bố tình trạng dịch bệnh. Cùng với
chú của mình, chị kết nối với nhóm Tín hiệu- Cấp
cứu ẩm thực do các bạn Ba-lan sáng lập và ngày 17
tháng
3 đã có các suất ăn nóng cùng đồ uống đầu tiên tặng
cho các bệnh viện trong khuôn khổ phong trào
#VNJestesmyzWami (#VNChungtoidonghanhcungcacban).
Nhóm HỖ TRỢ Y
BÁC SỸ VÀ CÁC NẠN NHÂN COVID-19, gọi tắt là Nhóm hỗ
trợ, được thành lập và rất nhanh chóng các chủ
tiệm ăn, quán bar sẵn sàng tham gia cung cấp các suất ăn
nóng cho nhân viên y tế. Nhiều người khác tham gia
phong trào bằng cách tài trợ cho những quán ăn cụ thể.
Trong khuôn khổ hoạt động, nhóm đã lập ra biểu
tượng(logo) với trái tim đỏ chứa ống nghe y tế cùng
dòng chữ: “Rất cảm ơn. Chúng tôi đồng hành cùng
các bạn. Người Việt ở Balan “. Nhờ sáng kiến của
anh Cao Hồng Thái, một chiếc xe phục vụ đồ ăn nóng
(foodtruck) đã tham gia và thường trực ở trước cửa
bệnh viện Bộ Nội Vụ với những bát cháo nóng, kể cả
vào buổi tối. Ông Ngô Văn Tưởng là một trong những
người điều hành các hoạt động tự phát đó của
người Việt. Tham gia phong trào còn có nhiều người
Việt ở các thành phố khác như Zgierz, Bydgoszcz, Katowice,
Bytom, Sosnowiec, Szczecin, Poznań và Wrocław. Các suất ăn
được trao cho các điều phối viên Balan, và được họ
chuyển đến những cơ sở cụ thể. Ước tính trong vòng
hai tháng người Việt sinh sống ở Vác-sa-va
đã tặng khoảng 21 nghìn suất ăn miễn phí. Ở các thành
phố khác, nơi ít người Việt hơn nhiều,
tính sơ bộ cũng khoảng 5 nghìn suất ăn được tặng.
Như ông Hoàng Thế Diễm nói, khó xác định đúng số
lượng vì nhiều người tự nấu và chuyển giao trực
tiếp cho các bệnh viện mà không thông báo cho ai biết.
Ngay từ tháng 3, Nhóm Tín hiệu-Cấp cứu ẩm thực đã sử
dụng căn bếp củaquán bar Pitaya để hàng ngày nấu
trung bình cỡ 300 suất ăn gồm hai món cho đến khi kết
thúc chương trình vào ngày 15 tháng 3 năm 2020.
Trong
cùng thời gian này, mọi người tổ chức phong trào may
khẩu trang cho nhân viên y tế. Một ví dụ, ngày 25
tháng 3 năm 2020 một gia đình người Việt đã tặng 12
nghìn khẩu trang vải tự may. Họ tặng không chỉ cho
bệnh viện, mà cho cả các tổ chức công cộng. Găng tay
cao su nhân tạo(lateks) và nước diệt khuẩn cũng được
cung cấp. Quà của các Phật tử chùa Thiên Phúc, một trong
hai ngôi chùa của người Việt tại địa điểm Laszczki,
gần xã Raszyn, đã được chuyển đến 13 bệnh viện,
chủ yếu trong Vác-sa-va, đồng thời cũng đến với các
cơ sở hành chính ở Wolka Kosowska, quận Ochota, nơi có
nhiều người Việt sinh sống nhất trong thủ đô. Bệnh
viện Grójec được tặng một chiếc lều y tế dã
chiến. Tham gia phong trào còn có các cựu sinh viên học
tập ở Balan hiện sinh sống tại Việt Nam. Ngày 29
tháng 3, nhờ sự hảo tâm của công ty VIFON, và các thành
viên Cộng đồng người Việt ở Balan cùng các cựu lưu
học sinh, phía Balan đã được tặng các bộ kít thử
SARS-CoV-2 sản xuất tại Việt Nam, nhiều bộ quần áo bảo
hộ và găng tay dùng một lần trị giá 500 nghìn
zloty.
Ở thành phố Łódź, cộng đồng người Việt
tuy nhỏ, chỉ khoảng 500 thành viên, cũng tổ chức phong
trào nấu ăn cho y bác sỹ. Từ sáng kiến của chị Trần
Thị Hoài Phương (Lilly Tran), người đã từ 3-5 năm
hoạt động cùng Quỹ „Chỗ trống” chuẩn bị bữa
sáng lễ Phục sinh và bữa tối trước lễ Giáng sinh
cho những người đơn độc, đã được tổ chức quyên
góp tiền. Quà của cộng đồng, những chiếc găng tay
và khăn mặt trị giá 11 nghìn zloty được chuyển đến
Trung tâm Sức Khỏe Mẹ Balan tại thành phố Łódź.
Mùa
Thu sự trợ giúp được tái hoạt động. Ngày 20 tháng
10, khi Balan có đến hơn 12 nghìn người nhiễm một
ngày, Nhóm Hỗ trợ dưới sự chỉ đạo của các ông
Hoàng Thế Diễm và Nguyễn Đức Thảo (Tađek Tadek) ở
Vacsava đã hoạt động trở lại. Cần nhấn mạnh rằng
quyết định này được tiến hành vào thời điểm ở
miền Trung Việt Nam đang xảy ra trận bão trăm năm có
một. Cộng đồng người Việt ở Balan đang tổ chức
quyên góp ủng hộ đồng bào bị thiệt hại vì lũ lụt.
Lần này phong trào #VNJestesmyzWami chỉ tập trung vào khu
vực thủ đô, chủ yếu vào các bệnh viện thuần chữa
Covid hoặc có khoa chuyên chữa Covid. Mỗi ngày ít nhất
hàng trăm suất ăn nóng được cung cấp đến những
chỗ đó. Cho đến ngày kết thúc chương trình, ngày 23
tháng một 2021, khoảng 10 nghìn suất ăn đã được
tặng từ trợ cấp chỉ riêng đợt này của các nhà hảo
tâm. Theo bà Ewa Pląsek, điều phối viên trong phong trào
mùa Thu (mùa Xuân bà là điều phối viên của phong trào
tặng khẩu trang cho các bệnh viện), cộng đồng người
Việt hưởng ứng nhanh chóng lời kêu gọi của bà để
cung ứng cho các bệnh viện nước uống, quần áo ngủ,
khăn tắm, giày dép và nhiều thứ cần thiết khác
nữa.
Nhiều gia đình, mà khó có thể kể hết ở đây,
có những sáng kiến riêng. Chẳng hạn ông Trần Nam (Nam
Phong) cùng các bạn nhân dịp lễ Đêm trước Giáng sinh
2020 đã chuẩn bị món nem dành cho người vô gia cư của
“Cộng đồng Bánh Mỳ Đời” ở phố Łopuszańska 17, là
một ví dụ về những sáng kiến đó. Đáng chú ý rằng
có gia đình có sáng kiến mời khách hàng của mình mua
tặng một số nguyên vật liệu để nấu cơm cho y bác
sỹ. Tuy phong trào #VNJestesmyzWami đã kết thúc, người
Việt vẫn tiếp tục tặng khẩu trang cho bệnh viện và
cung cấp những gì bệnh viện cần. Ngày 2 tháng 2 năm
2021 họ tặng 21 nghìn khẩu trang dùng một lần cho Bệnh
viện lâm sàng Đại học Tổng hợp Y khoa Vác-sa-va.
Cũng
cần nhấn mạnh rằng các hoạt động từ thiện của
người Việt trong thời kỳ đại dịch dành cho y
bác sỹ không phải là sự bột phát một lần và cũng
không gói gọn trong Vác-sa-va. Đó là công sức lao động
của mỗi cá nhân, được tăng lực trong năm 2020, có hệ
thống và không cần tiếng vang. Chúng ta có thể chỉ
ra ở đây các bữa tối thứ hai hàng tuần đều đặn
cho những người vô gia cư được chuẩn bị bởi người
Việt cho Quỹ Hãy tặng Nước Chè hoặc chuẩn bị bữa
ăn Phục sinh và Giáng sinh cho hàng 1500 người cô đơn
ở thành phố Łódź. Sự tham gia của ông Trần Nam
(Nam Phong) năm 2018 vào sáng kiến Nụ cười Vac-sa-va
(Smile Warsaw) tạo thành quả là sự tăng vọt số lượng
người Việt tham gia cùng các món quà ngày chủ Nhật như
các suất ăn nóng, quần áo, giày dép và đồ lót.
Trước đại dịch, đã xuất hiện các hoạt động thiện
nguyện nho nhỏ như chị Đặng Thị Bính Thìn (Tina
Thìn) cắt tóc miễn phí cho người vô gia cư ở phố
Łopuszańska 17. Cộng đồng người Việt Nam ở Balan
hàng năm vào dịp trước Tết thường chuyển quà cho
những cơ sở dành cho người vô gia cư, nhà trẻ em mồ
côi hoặc các phòng sinh hoạt cộng đồng ở thủ đô
và các khu vực lân cận. Nhiều người tham gia vào các
chương trình thiện nguyện rộng rãi của Balan như Đại
Giàn nhạc Giáng sinh Từ thiện (WOŚP). Anh Phan Châu Thành,
một trong những doanh nhân và là người trong lớp trẻ
rất tích cực hoạt động cộng đồng, năm 2019 đã tham
gia nhóm tổ chức Đại Giàn Nhạc Giáng sinh Từ thiện
và tổ chức đấu giá quần áo thể thao để gây quỹ
cho WOŚP. Năm 2020 chị Lilly Trần cùng các đại diện
cộng đồng ở thủ đô nấu 1000 bát phở nóng cho WOŚP
ở Łódź.
Ảnh hưởng của
giáo dục Phật giáo đến hoạt
động từ thiện
Cái gì đã
tạo ra sự năng động của Cộng đồng, một cộng đồng
mà trong thời gian dài được coi là khép
kín ở Balan? Trước nhất cần đánh dấu rằng tình trạng
vật chất của cộng đồng người Việt được cải
thiện đáng kể trong vòng 30 năm qua. Họ không còn chỉ
là những người bán giầy hay quần áo rẻ tiền hoặc
là những người làm bếp nấu đồ ăn châu Á, với vốn
liếng ngôn ngữ kém cỏi và ít hiểu biết về văn hoá
của nước sở tại. Số lượng các nhà đầu tư và
doanh nghiệp gốc Việt có tầm cỡ ngày càng tăng, họ
cũng kinh doanh ở các nước khác, trong các lĩnh vực nhà
hàng ẩm thực, khách sạn và bất động sản. Ví dụ
điển hình là công ty VIFON, đã nhắc đến ở trên,
được thành lập năm 1990 ở Balan. Hơn nữa, thế hệ
tiếp theo, được nuôi dạy tại đây bắt đầu lên
tiếng.
Họ tiếp nối công việc của cha mẹ hoặc tự
xây dựng kế hoạch kinh doanh riêng cho mình.
Vậy thì
ngoài việc đặt nền móng cho cuộc sống ở đây, cái gì
đã thúc đẩy họ tham gia tích cực vào các hoạt động
xã hội ở Balan? Tín ngưỡng thường đóng vai trò quan
trọng trong quảng bá sự giúp đỡ người khác. Một
số người nói chuyện với tôi giải thích về sự tham
gia làm từ thiện qua lăng kính đức tin vào luật nhân
quả. Theo Kinh Phật “cho đi” là một trong những hành
vi cơ bản của con người. Người theo Phật giáo tin
rằng làm việc thiện sẽ được đền đáp, và kết quả
là sau luân hồi sẽ đạt được niết bàn(Gethin 1998).
Trong thực tế các việc làm của họ thường gắn
với lòng tin rằng họ được đền đáp ngay từ kiếp
này chứ không phải chờ đến kiếp sau.
SỰ TRỰC
THUỘC XÃ HỘI BALAN VÀ NỀN VĂN HOÁ VIỆT
Còn có một
điểm khác nữa trong những tiền đề hoạt động từ
thiện nổi bật của Cộng đồng người Việt tôi được
biết ngay từ ngày đầu khi tôi tiến hành nghiên cứu địa
bàn. Đầu năm 2019, anh Nguyễn Quốc Phương (Phương
Oanh Nguyễn), phó chủ tịch Hội Phật giáo Việt Nam tại
Ba-lan, người gắn bó với
chùa Thiên Phúc và là người đã nói cho tôi hay về việc
tổ chức phong trào thiện nguyện
Tết Không Đồng nhân dịp Tết Nguyên đán, có nói câu:
“lá lành đùm lá rách”. Câu nói này cũng được
nhắc lại ngay từ đầu đại dịch trong lời kêu gọi
các thành viên về việc tổ chức quỹ hỗ trợ chống
Covid để trợ giúp người cần trong cộng đồng. Riêng
câu ngạn ngữ này cũng khuyến khích giúp đỡ những
người gặp khó khăn trong cuộc sống.
Ngoài chỉ dụ
giúp đỡ người cần, trong câu ngạn ngữ trên còn phản
ánh một khía cạnh quan trọng của nền văn hoá Việt;
đó là cảm giác trực thuộc vào một nhóm trong xã hội
hay rộng ra là một xã hội mà họ đang sống. Sinh sống
và làm việc ở đây từ nhiều năm, họ học tiếng và
cách nghĩ Balan. Con cái họ kết thân hay xây dựng gia
đình với người bản xứ, sinh con đẻ cái. Bất luận vợ
chồng thuần chủng hay pha trộn, khi được nhận sự giáo
dục của Balan, nhất là sống ở đây từ lúc lọt
lòng, họ khó có thể về lại Việt Nam sống khi không
được “mã hoá” trong mình nền văn hoá Việt. Nhìn
từ góc độ này, lời của phó chủ tịch Hội người
Việt Nam tại Ba-lan, ông Trần Trọng Hùng nói với
trang mạng termedia.pl: „Chúng tôi đang và muốn trở thành
một phần của
Ba-lan”
(https://www.termedia.pl/koronawirus/Spolecznosc-wietnamska-w-Polsce-przekazeszpitalom-testy-na-koronawirusa,37358.html)
như một lời thỉnh cầu, thậm chí còn như lời kêu gọi
để cộng đồng người Việt Nam được coi là một bộ
phận công dân bình đẳng của Balan, không phân biệt
xuất xứ và màu da. Hơn nữa, nhiều người khẳng định
lòng yêu nước đối với Balan, nơi được coi là tổ
quốc thứ hai của mình. Như một doanh nhân trẻ đã
nói với tôi, tuy thế hệ người Việt đầu tiên ở
Balan vẫn giữ nguyên phong cách Việt Nam, thì thế hệ
thứ “một rưỡi” mà anh là đại diện đã tiếp nhận
nền văn hoá châu Âu bởi vì họ đến sinh sống và
học tập ở đây từ nhỏ. Khi đến tuổi trưởng thành
họ thường chọn
cho mình một trong hai con đường: tập
trung phát triển những gì mà cha mẹ họ lập nên ở
Balan mà không quan tâm gì tới tình hình Việt Nam, hoặc
cũng tham gia xây dựng cộng đồng ở quê hương mình.
Thế nhưng với thế hệ thứ hai, những người được
sinh ra ở Balan, thì cuộc sống, nền văn hoá và các
giá trị cũng như cách nghĩ ở Việt Nam hoàn toàn xa lạ
và khó hiểu, bởi lẽ họ chỉ được giáo dục ở
đây. Còn thế hệ thứ ba, tức là trẻ em đang tuổi học
trò, thì như “trang giấy trắng”, theo anh doanh nhân
nên “dạy cách làm người, không phải làm người Balan
hay Việt Nam mà là làm người. Dạy hướng theo con tim
chứ không trịch thượng, cảm thông với người khác
và nhìn nhận những giá trị ở xung quanh mình, bởi
cái gì cũng có hai mặt của nó”. Vì thế theo anh thì
sự giáo huấn cho thế hệ thứ nhất là rất quan trọng,
để họ hiểu biết thực trạng cuộc sống ở đất nước
này. Anh muốn để mọi người hiểu tốt về cộng đồng
của mình. Với anh, một điều quan trọng nữa là để
trong các trường học các em học sinh gốc Việt được
đối xử bình đẳng và những người như anh được
đối xử bình đẳng tại các cơ quan công quyền và ở
nơi công cộng.
SỰ TRI ÂN ĐƯỢC HIỂU NHƯ MỘT SỰ
TRẢ NỢ
Sự hợp tác lịch sử-chính trị từ nhiều
năm giữa Ba-lan và Việt Nam đã tạo cho nhiều người
Việt có cơ hội được học tập ở Ba-lan và kinh tế
gia đình họ nhờ đó được cải thiện. Vì thế không
có gì đáng ngạc nhiên khi họ mang ơn. Nhưng trong thời
kỳ nghiên cứu địa bàn tại Việt Nam năm 2019 và
trước đó năm 2015 trong khuôn khổ dự án của bà Grażyna
Szymańska-Matusiewicz (2019), một điều làm tôi thường
trăn trở là các cựu lưu học sinh ở các trường đại
học Ba-lan thường xuyên nói về sự ơn huệ đối với
đất nước này.
Sự hỗ trợ của người Việt bây
giờ phải chăng là sự tri ân ta thường gặp giữa người
với người, mà cũng có thể do xuất phát từ trách
nhiệm phải đáp trả ân huệ họ nhận được trước
kia, được ghi sâu trong nền văn hoá của họ. Trách
nhiệm đó được biểu hiện rất rõ trong những câu nói
mà tôi thường gặp khi nói chuyện như “biết ơn, nhớ
ơn”. Ở đây không chỉ là lời cảm ơn thuần tuý nói
với
người mình mang ơn. Nó mang ý nghĩa sâu xa hơn
nhiều. Đây là sự ghi nhớ tất cả những gì mà ta cảm
nhận được, những gì đã giúp ta nên người và ta đạt
được trong đời. Nhưng không chỉ dừng lại
duy nhất ở sự ghi nhận và ơn huệ. Trước nhất đó là
động lực để hành động, là sự kích động để lúc
cần ta có thể đáp trả tốt nhất những gì ta nhận
được với mục đích giữ trạng thái cân bằng. Sự
tri
ân đó thường gắn liền với cảm giác là ta thuộc vào
một cộng đồng, cảm giác về mối quan hệ giữa
người với người, để rồi sự giúp đỡ của ta cho
người khác không chỉ bột phát một lần mà khi cần
sẽ nhiều lần từ nhiều phía, như chúng ta đã chứng
kiến trong cả năm 2020 vừa rồi.
Động lực tri ân
được hiển thị rất rõ nét trong hai câu ngạn ngữ Việt
Nam: “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” và “Uống nước
nhớ nguồn”. Cả hai đều nhắc nhở hãy tỏ lòng biết
ơn những gì mà các thế hệ trước, cha mẹ, thầy cô
giáo, bác sỹ... đã làm để đưa lại lợi ích cho chúng
ta. Đó cũng có thể hiểu về sự tri ân mà các lưu
học sinh Ba-lan nói đến.
KẾT LUẬN
Sự bùng phát
của đại dịch mà tạm thời chúng ta chưa kìm hãm được
đã thúc đẩy sự giúp đỡ bột phát không chỉ của
người Balan mà cả trong các cộng đồng nhập cư ở đây.
Nó làm nổi bật và tăng cường những hoạt động từ
thiện của người Việt sống ở trên đất nước này.
Hồi tháng ba năm trước là sự giúp đỡ y bác sỹ và
các bệnh viện một cách bột phát và lập tức trong toàn
Balan.
Còn mùa Thu nó trở thành một phong trào có tổ
chức, tập trung vào các bệnh viện chống Covid, cho đến
khi xuất hiện vacxin phòng chống Covid đầu tiên ở
Balan. Sự tham gia hỗ trợ y bác sỹ rất nhiệt tình
của người Việt đã tạo ra làn sóng mang âm hưởng
của lòng biết ơn từ phía người dân Balan. Bà
Magdalena Mańkowska, điều phối viên của nhóm Tín hiệu-
Cấp cứu ẩm thực đã gặp điều đó hàng ngày, và được
bà nói đến trong một phỏng vấn dành cho đài truyền
thanh Meloradio ngày 4 tháng 4 năm 2020:
“[...] Ngay từ đầu
thú thực với tôi là... một cái sốc. Kiểu như... vâng
tôi hơi có chút phân vân, vì ví dụ như những 150, 200
suất cơ. Một số lượng rất lớn. Mà không phải chỉ
một ngày. Ngày nào cũng thế. Rồi một lúc nào đó
tôi đi sâu hơn để xem xét vấn đề và tìm hiểu tại
sao và nó xuất phát từ cái gì. Khi đó tôi được
nghe một điều làm tôi xúc động vô cùng, đó là Balan
cũng là đất nước của họ, và họ sát cánh cùng
chúng ta chiến đấu cho sức khỏe của y bác sỹ. Đó là
bước ngoặt lớn vì tôi thấy xung quanh mình không chỉ
là những người trung thực mà cũng là những người
bạn.
[...]”(https://www.facebook.com/magdalena.mankowska/videos/3184405518244845)ar />Người
Việt ở đây muốn được đối xử bình đẳng như người
Balan, bởi họ là những công dân của đất nước, nơi
họ đang sống, làm việc, sinh con đẻ cái. Cảm nhận
mình là thành viên xã hội này, họ tổ chức những
hoạt động trợ giúp nhằm mục đích mang lại niềm vui
hoặc giảm nhẹ những khó nhọc trong cuộc sống hàng
ngày cho những người gần như bị loại khỏi xã hội.
Họ làm như thế
bởi, như lời họ, những việc làm
đó đem lại cho họ niềm vui và sự chia sẻ. Và họ làm
để con cháu họ có cuộc sống tốt đẹp hơn trên
mảnh đất này.
(Bài viết được thực hiện trên cơ
sở các dữ liệu tập hợp được trong khuôn khổ dự án
“Thờ phụng cha ông là một thành phần của mạng
lưới hỗ trợ gia đình của người Việt ở Việt Nam và
Balan” do Trung Tâm Khoa học Quốc gia tài trợ (số đăng
ký dự án 2017/27/N/HS6/02161)
Người dịch: Nguyễn Đức Thảo
Nguồn: /spanhttps://instytutboyma.org/pl/dzialania-charytatywne-wietnamczykow-w-polsce-ich-zakres-i-zrodla//br
Bình luận