Nhà văn Tô Hoài
Vừa
qua, Hội Nhà văn Hà Nội đã tổ chức Lễ tưởng niệm
một năm ngày mất của một trong những đại thụ văn
chương nước nhà: nhà văn Tô Hoài. Với cuộc đời
hưởng dương hơn chín mươi năm, minh mẫn cho đến
những ngày cuối cùng, lại cầm bút từ năm mười
bảy, mười tám tuổi, với bút lực năng động và dồi
dào, Tô Hoài đã để lại một gia tài văn chương đồ
sộ, trong đó có chân dung các bạn văn. Đọc
ông, có thể hiểu rõ hơn về cuộc sống, về phong
tục, tập quán của nhiều vùng đất trong đó nổi bật
nhất là vùng ngoại ô Hà Nội, quê ông. Đặc biệt,
trong hơn một thập niên cuối thế kỷ 20, bạn đọc
bừng ngộ trước một đặc sắc mới của Tô Hoài khi
ông cho ra đời Cát
bụi chân aivà Chiều
chiều. Ông đã
làm sống lại một thời chưa xa với một số gương
mặt văn sĩ thân quen và về bản thân ông, cả phần
dương bản và phần âm bản, qua đó là đời sống xã
hội của một thời kỳ đầy biến động. Việc
Tô Hoài chọn Nguyễn Tuân làm nhân vật trung tâm
của Cát
bụi chân ai là
một lựa chọn thấu tình đạt lý. Nguyễn Tuân là một
nhà văn nổi danh từ trước cách mạng, với văn cách
độc đáo. Ông cũng là người quyết liệt trong việc
lột xác để hòa mình với cách mạng, với cuộc sống
mới, cho nên qua mỗi thời kỳ kháng chiến ông đều
có tác phẩm hay. Là nhà văn từng giữ cương vị cao
trong Ban Chấp hành Hội Nhà văn, Nguyễn Tuân cũng là
người có uy trong giới văn nghệ. Đặc biệt ông là
người sống rất có cá tính mà nói như họa sĩ Nguyễn
Sáng là thuộc diện không coi ai ra gì! Có nhiều người
rất thích, rất quý văn tài của ông nhưng cũng lại
rất sợ ở ông cái tính khủng khiểng, kiêu ngạo và
không ít khi ác khẩu. Tô Hoài quen Nguyễn Tuân từ
trước, hiểu và biết về ông nhiều, bao phen cùng
sống, cùng làm việc, cùng đi thực tế với nhau, tuy
cá tính hai người chưa hẳn đã giống nhau. Chọn
Nguyễn Tuân như một tâm điểm cho hồi ký, Tô Hoài
muốn thể hiện sự hợp nhất của những tính cách
vốn rất khác nhau về hoàn cảnh, sở trường, lối
sống cùng hoạt động dưới mái nhà văn nghệ cách
mạng, về sức mạnh tiềm ẩn có trong mỗi con người
để vượt qua rào cản khách quan và chủ quan khi cùng
hướng đến mục đích cao nhất. Nhà văn Nguyễn Tuân Nguyễn
Tuân xuất hiện bao giờ cũng là nhân vật gây ấn
tượng, không chỉ lúc về già với cái ba toong cầm
tay trong những bước đi chậm rãi, với mái tóc bạc
phất phơ và cái mũi cà chua. Văn hóa ăn mặc của
Nguyễn Tuân bao giờ cũng có sự khác người. Trong hồi
ký Tô Hoài, ngày còn trẻ, ông đã "khăn lượt vố,
áo gấm trần, tay chống dọc chiếc quạt thước thay
ba-toong, chân bít tất bận giày mõm nhái Gia Định".
Trong bữa tiệc tiếp khách, "Nguyễn Tuân thường
đứng một mình... đứng phía trong phòng tiệc - mà chỉ
có khách thạo uống mới khám phá ra góc thân ái ấy.
Những năm bao cấp khó khăn nhưng Nguyễn Tuân không mặn
mà với tiệc tùng. Ông không ăn đồ đun lại, dù
ngon, mà chỉ ăn gói muối lạc mang theo - như lần tổ
làm phim Vợ chồng A Phủ mổ bò chiêu đãi; ăn phở
chỉ độc món phở chín và không dùng gia vị - cốt để
thưởng thức vị ngọt của nước xương. Ông là người
rất ý thức về bữa ăn gia đình: đi ăn tiệc đâu
cũng chỉ ăn lấy lệ rồi về ăn cơm vợ nấu. Hút
thuốc, uống rượu với Nguyễn Tuân cũng được Tô
Hoài thể hiện như là một sinh hoạt tao nhã, từ cách
uống, cách cầm tuýp, cách hút, đến cách mời. Là
người khá nổi tiếng ăn chơi, nhưng ông cũng là người
rất yêu và có nghĩa với vợ. Tô Hoài cho biết: yêu
ghét ai, Nguyễn Tuân tỏ ngay thái độ. Ông ghét thói
hợm hĩnh - như lần "đuổi" họa sĩ Nguyễn
Sáng ra khỏi nhà vào sáng mồng ba Tết vì ông ấy
"không coi ai ra gì, ai cũng không bằng mình" dù
ông rất mến Nguyễn Sáng; hoặc gặp người ghét giơ
tay bắt, ông cũng không chìa tay ra. Nhiều người từng
truyền nhau câu nói của Nguyễn Tuân "bao giờ tôi
chết thì nhớ chôn theo tôi một thằng phê bình để ở
dưới ấy trao đổi cho đỡ buồn". Tuy nhiên, ông
vẫn biết nhìn ra và chấp nhận ở người khác mình,
như với chính Tô Hoài. Có năm Nguyễn Tuân chán không
nhìn mặt ông nhưng "lâu lâu không được tào lao
vài ba câu lại thấy văng vắng"... Nguyễn
Tuân có thú xê dịch khác người. Thích là đi, dù đi
vào thời điểm nào. Như một lần ông lặn lội sang
Hương Cảng, tiếng là đóng phim nhưng chỉ xuất hiện
mấy giây trước ống kính, dù lúc bấy giờ đã năm
hết Tết đến. Như một lần ông cùng người bạn tên
Thiệp sang Tháilan, vừa đặt chân đến nơi đã bị
bắt, rồi bị giam, bị giải về như một tù nhân. Máu
xê dịch ấy, được thỏa chí khi hòa bình lập lại,
ông đi khắp nơi, từ Lũng Cú, đến giới tuyến Vĩnh
Linh, đi Sa Pa, Sông Đà, vào trại giam giặc lái Mỹ, đi
khắp Hà Nội để quan sát... Đến đâu ông cũng phát
hiện ra những đặc sắc của miền đất đó, những
đặc sắc mà người không tinh tế, không giàu cảm
quan thì không thể thấy, cũng như không có tài năng
thì không thể hiện ra được như người đọc cảm
nhận từ những trang ký, những tùy bút tuyệt hay. Về
văn chương, ngay từ trước cách mạng, có người mê
Nguyễn Tuân như điếu đổ từng chữ, có người mới
chỉ lướt qua một đoạn đã không chịu nổi cái
giọng khụng khiệng, khệnh khạng. Nhưng ai biết vượt
qua được cảm giác đó, sẽ thấy được một Nguyễn
Tuân nghệ sĩ đích thực, tài hoa, suốt đời đi tìm
cái đẹp. Với những câu chuyện mà Tô Hoài biết,
quan sát được, cả những điều ông nghĩ, những thư
từ trao đổi giữa hai người, Tô Hoài cho chúng ta biết
hơn về Nguyễn Tuân - một tính cách mà đằng sau cái
"lạ" là một bản lĩnh văn hóa trong làng văn
thời bấy giờ... Nguyễn Tuân đã chấp nhận và dung
hòa khi tận dụng được điều kiện mà cơ chế ưu
tiên cho văn nghệ sĩ để thể hiện năng lực, sở
trường của một người thích đi, thích khám phá, có
tài nắm bắt được cái hồn cốt, chiếm lĩnh được
đối tượng của mình. Ông là một người văn hóa,
yêu nước. Điều đó không chỉ thể hiện qua những
trang văn đẹp mà còn cả trong hoạt động văn nghệ,
hoạt động cách mạng của ông. Những cuộc phỏng vấn
phi công trong trại giam càng khẳng định điều này. Và
những người làm quản lý cấp trên cũng vậy: tôn
trọng tài năng nhưng cũng biết chấp nhận cá tính của
Nguyễn Tuân, tạo điều kiện cho ông đi cả trong và
ngoài nước, để ông đóng góp vào văn học cách mạng.
Nên mới tồn tại một cá tính sáng tạo như vậy
trong số những người điều hành hoạt động của Hội
Nhà văn. Toàn
bộ những gì Tô Hoài viết về Nguyễn Tuân đã cho
thấy được con người đầy bản lĩnh Nguyễn Tuân và
cách ứng xử của nhân cách ấy với bạn bè, nghề
viết và cơ chế xã hội. Tôn Phương Lan |
Bình luận