Vậy là đúng một tuần chị đặt chân
lên đất Balan, nghĩa là hơn một tuần chị trở thành
người xa xứ.
Nhớ lại những gì đã qua, khi máy
bay dừng hẳn trên sân bay Okiecie. Chị lo sợ vẩn vơ,
chân đi mà lòng dạ hồi hộp quá chừng. Trước mắt chị
là cả dãy như quầy bán hàng, có mấy ông tây ngồi
nghiêm nghị. Chị đoán là biên phòng vì ai vào cũng chìa
hộ chiếu và đứng đợi khi họ nhìn kỹ mặt mình, rồi
so sánh với ảnh. Chị không còn lạ vì đã qua hai lần:
một ở Nội Bài, một ở Nga. Nhưng chị cũng nghe bác đi
cùng giải thích khi ngồi chờ bên Nga: Rằng ở đây là
khâu quan trọng nhất. Thích họ cộp giấu, vẫy tay cho
vào. Không thích họ cộp giấu chỉ ra ngồi một chỗ rồi
lôi đi hỏi này nọ, thậm chí tống cổ về. Chị nghe
sởn cả tóc gáy. Chị năn nỉ bác Toàn (tên người đàn
ông trạc hơn 50 tuổi, vị cứu tinh của chị cả đoạn
đường bay), bác giúp cháu nhé, cho cháu đứng trước bác
có gì bác đỡ lời. Chị xếp hàng theo chỉ dẫn của
bác, sau hơn vài chục người là đến chị. Bác Toàn giục
đi đi, chị run bần bật, có mỗi cái túi xách nhỏ cũng
rơi xuống đất. Chân cứ dẫm lên nhau. Nhìn lên thấy
ông tây, mặt trắng nhợt, mắt xanh như mắt mèo, mũi rõ
là cao, đang nhìn chị chằm chằm có vẻ nghi ngờ gì đấy.
Trống ngực đập liên hồi, chị chắc giống hệt kẻ
cắp bị bắt quả tang. Bác Toàn cáu:- đã bảo bình tĩnh
rồi, đừng làm bọn nó chú ý, rõ là...! Sau khi nghe nói
mà chẳng hiểu gì, chị đưa cái hộ chiếu ra, tay run rẩy
lóng ngóng như người đói ăn sắp chết. Ông tây chậm
rãi mở xem từng trang, soi đi soi lại ảnh, nhìn chị.
Giây phút này chị ngộp thở cùng cực, thi thoảng ngoái
lại nhìn bác Toàn. Nếu chẳng may họ chỉ ra góc nào có
lẽ chị lăn quay ra đấy luôn. Chị cảm nhận được
điều đó. Bỗng nghe tiếng cộp, họ trả hộ chiếu rồi
nói gì đấy, chị mặt tái xanh, miệng lắp bắp, tay chỉ
lên trời, rồi chắp tay trước ngực vái như mỗi lần
cúng tổ tiên, chị nghĩ là chị bị đuổi ra. Bỗng bác
Toàn giục: đi vào thôi. Chị ngơ ngác, vào đâu, vào đâu
hả bác? Bác Toàn bước vội đẩy hộ cái biển chắn
ngang, xô chị vào rồi nói nhỏ: Thoát rồi, vào đi và
đứng chờ tôi! Hoá ra chị chẳng bị vặn vẹo gì, chị
nghĩ chị nhờ phúc đức Tổ tiên nên đầu xuôi, đuôi
lọt. Mừng thế mà nước mắt lại chảy ròng ròng, chị
chẳng hiểu chị khóc vì ai? Khóc vì cái gì khi chị đã
hợp pháp trên đất của họ!
Những gì sau đó
rất trôi chảy, chị cứ bám bác Toàn và ra ngoài là nhìn
thấy ông chú đang vẫy tay gọi. Ông chú đưa chị cái
túi dứa bảo chị lấy áo mặc vào kẻo ngoài trời âm
10độ. Chị mặc cái áo to như chăn bông, dài chấm đầu
gối, quàng thêm khăn len cũng không phải ngắn, lại thêm
cái mũ len nhìn như cái rế hay dùng cho nồi cơm nóng nhà
chị. Duy nhất đôi dày như cái ủng là vừa khít chân.
Giờ nhìn chị chắc giống bà Tây, hay ít ra cũng là người
đi Tây. Ai đời lạnh thế dưới chân lẹp kẹp đôi dép
lê bằng thật chẳng hợp chút nào. Chị sực nhớ đến
ân nhân của mình, muốn giới thiệu với chú. Ngoảnh đi
ngoảnh lại chẳng thấy bác Toàn đâu, chị tự trách
mình sao vô ý quá, ít ra cũng có câu cảm ơn. Đằng
này...
Chiếc xe thùng cũ kỹ màu ghi xám, ì ạch đưa
chị về nhà ông chú. Nhìn chú thở ra khói, chị thấy ái
ngại vô cùng. Trên xe chú hỏi có ăn được không? Ngủ
được không? Có bị say không? Chị trả lời mà mắt lại
chăm chú nhìn quang cảnh hai bên đường, như cố tìm sự
khác nhau giữa thực tại và trong tưởng tượng. Hoá ra
trời tây lạnh thật, những con quạ đen đang cặm cụi
nhặt nhạnh gì đấy giữa tuyết. Bất chợt chị nghĩ
chị cũng sẽ vậy. Sẽ rất chăm chỉ để nhặt từng
xu, cho dù tuyết có lạnh bao nhiêu chị cũng như lũ
quạ!
Nhà của chú đi thuê, ở khu vực nghe bảo
gần chợ, gần quán ăn của chú. Chị nhìn vào không nghĩ
là đang ở tây. Bởi nhìn ngoài nó mốc meo, thỉnh thoảng
có những mảng tường lở cóc cáy. Đi vào trong, ánh đèn
mờ mờ ảo ảo làm chị thoáng rùng mình. Chú ít nói chứ
không như hồi chị gặp ở quê, nhìn chú còn không bằng
chồng chị ở nhà lúc nào cũng đạo mạo, ăn mặc sạch
sẽ. Chú giải thích: Tao thuê luôn cả cái nhà ba tầng
này, mỗi tầng có 2 buồng ngủ, 1 bếp, 1 buồng tắm và
vệ sinh. Tao vừa ở, vừa cho mấy cặp nữa thuê lại. Vì
thế mày sang ở cùng tầng 2 với vợ chồng tao cho ấm
cúng, đỡ nhớ nhà. Chị đáp khẽ: Vâng!
Lên tầng
2, chú gọi to:- Hà ơi! Mở cửa đi, chú cháu tôi về rồi,
đặt lại nồi xúp cho nóng kẻo cái Thắm nó sắp xỉu
vì đói và mệt rồi! Không có tiếng trả lời, nhưng
tiếng lục cục nghe rất rõ. Chú quay lại bảo: chuyện
tao dài lắm, mày cứ gọi cô ấy bằng thím là được.
Chị khẽ đáp: Vâng!
Ảnh minh họa.
Thím Hà có lẽ hơn chị dăm
tuổi, người đẫy đà, cũng có vẻ ít nói. Chị vào,
chào hỏi rồi vất đồ vào cái phòng chú chỉ, xong ra
rửa mặt mũi, xuống bếp phụ thím dọn ăn. Chú hình như
đang vội, húp xoàm xoạp bát xúp( quê tôi gọi là canh
khoai tây) với tay véo chút bánh mỳ nhai lép nhép. Chú dặn
ở nhà cố ngủ đi, mai thứ 2 đông khách mày phải ra phụ
rồi đấy. Chị đáp khẽ: Vâng!
Chỉ có vậy,
chẳng ai nói thêm với ai gì cả. Chị rất muốn bắt
chuyện, rất muốn hỏi thêm, nhưng thím đã vội vào
phòng và đóng cửa lại. Hình như có tiếng trẻ con khóc,
chị rất tò mò, nhưng lại thôi. Chị rửa dọn xong, vào
phòng, tự nhiên mệt rã rời. Chị nằm thiếp đi, trong
mơ chị thấy ba đứa con đang ôm chặt mẹ. Chị choàng
tỉnh, cũng là lúc tiếng chú vọng vào: Khổ thân nó,
chắc mệt, ngủ như chết. Nó có dậy đi làm cùng được
không? Chị nhanh nhẩu bước ra thay cho câu trả lời. Chị
mặc áo, quàng khăn, đi dày, nguyên bộ hôm qua. Xong chạy
vội vào rửa mặt và không cả đánh răng, chị súc miệng
òng ọc. Chị đã xuống nhà kịp khi chú nổ máy.
Cứ
vậy, từ 4 giờ sáng ra khỏi nhà, mãi gần 9 giờ đêm
chú cháu mới về đến nhà. Chị chẳng biết thêm chút
gì về hoàn cảnh của chú. Hình như chưa đến lúc chú
cần bộc bạch. Chị vì vậy cũng chẳng dám hỏi thêm.
Chỉ có thím Hà là được ở nhà vì thằng bé mới hơn
tuổi. Hàng ngày trông con và lo bữa ăn, nhưng thực ra cả
chú và cháu tối về chỉ lo tắm táp rồi lăn ra ngủ.
Chị đã quen dần với cuộc sống mới ở tây. Chị đã
quen dần với công việc. Chỉ duy nhất nỗi xa con, xa nhà
là ngày càng nhiều lên. Nhất là trong giấc ngủ. Hình
như cả ngày vất vả với rửa rau, thái rau, lau chùi, dọn
dẹp...làm gì còn thời gian nghĩ ngợi đến ai. Với chị,
một tuần trôi qua rất nhanh, nhưng đêm đến dài như thế
kỷ. Tuần đầu tiên đi Tây mới chỉ là làm quen. Chưa
thể gọi là khổ, chị cầu mong công việc như thế.
Nhưng thực ra những điều không may cho nghề làm quán
đang rình rập mọi người, nhất là người Việt Nam.
Chuyện sau này làm xoay chuyển cả cuộc bôn ba của chị
trên xứ người...
Vacsava- 08/11/2014
Nguyễn
Mai Lê
( còn nữa)
Bình luận